#CapCut Có 1 câu rất hay: Bạn càng điềm tĩnh, càng đằm tính, bạn sẽ càng sung túc. Mọi chuyện phải bình tĩnh mới có thể vượt qua. Hết lòng nhưng không cầu luỵ, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.Đúng như ý nguyện.
Trong thế giới tâm linh và nhân quả, người xưa có câu: “Ba mươi là tuổi hóa thân, Ba mươi mốt là tuổi gánh thân mình.” Nghĩa là từ sau 30 tuổi, linh hồn con người đã bước ra khỏi bóng mát của tổ tiên, ông bà, cha mẹ. Phúc phần mà ta được mượn tạm từ huyết thống, từ gia tiên, từ long mạch của dòng họ, bắt đầu mờ nhạt dần. Lúc này, chỉ còn lại phúc đức thật sự do chính bản thân ta tạo ra trong những năm tháng trước đó. Ba năm 31, 32, 33 trong dân gian gọi là tam tai, nhưng trong cõi vô hình, ba năm ấy là ba năm xét nghiệp. Ông bà xưa nói: “Người sống hiền thì ba năm hóa phúc. Người sống ác thì ba năm hóa tai.” Thần linh, chư vị hộ pháp và vong linh tổ tiên trong gia đình sẽ lui lại trong ba năm đầu này, để linh hồn người đó tự đứng vững, tự đối mặt với nghiệp quả chính mình đã tích tụ. Đây không phải hình phạt, mà là luật thiêng. Nếu sau 30 tuổi mà tai họa liên tục kéo tới, nào là bệnh tật, chia ly, nợ nần, đổ vỡ, thì có thể bạn đã tiêu xài hết phần phước do cha mẹ và ông bà để lại. Khi lớp áo hộ thân từ cõi âm đã mỏng, bạn bắt buộc phải tạo lớp áo mới bằng cách hành thiện, sửa tâm, tu khẩu, giữ giới và tu tâm. Ngược lại, ai từ tuổi 31 mà liên tiếp gặp hỷ sự: cưới gả yên ổn, con cái đề huề, công danh mở lối, quý nhân tương trợ… thì xin chúc mừng. Đó là dấu hiệu bạn đã sống có đạo, có tâm, có đức từ kiếp này, thậm chí cả từ kiếp trước. Cõi âm có luật, giống như cõi dương có pháp. Không ai có thể trốn được nhân quả. Không ai có thể vay hoài phúc phần mà không trả. Không ai có thể sống sai lệch quá lâu mà không chịu hậu quả. Người nào 30 năm đầu sống xuề xòa, buông thả, gieo lời độc ác, gây chuyện oan khiên, thì bước vào 31 sẽ thấy như trời đất đóng cửa. Là vì luật âm đã tới thời điểm thu nợ. Là vì vong linh oan gia đã tới lúc đòi món nghiệp từ tiền kiếp. Nhưng trời đất không tuyệt đường ai bao giờ. Cõi âm luôn để lại một lối mở, gọi là phúc đức, đức độ, và lòng ăn năn sám hối. Chỉ có loài người, trong cõi luân hồi vô tận, mới được ban cho quyền chuyển nghiệp bằng cách tu tâm, sửa tánh, gieo phước, cứu người, giúp đời. Bạn không thể chọn được cha mẹ, không chọn được số mệnh sinh ra. Nhưng bạn có thể chọn cách sống để đổi lấy một tương lai mới. Không cần đợi đến kiếp sau. Chỉ cần sống thiện hôm nay, thì ngày mai đã khác. Nếu ông trời không cho bạn giàu, thì bạn hãy sống đủ, sống sạch, sống thanh thản. Nếu số mạng không cho bạn chồng tốt, thì bạn đừng lấy chồng để khổ. Ở vậy nuôi con, báo hiếu cha mẹ, sống ngay thẳng với trời đất, cũng là một nghiệp lành. Nếu bạn mắc bệnh, thì đừng sợ hãi. Hãy sống lạc quan, sống ý nghĩa. Người chết không phải vì bệnh, mà vì tâm chết trước bệnh. Nếu đời bạn không như ý, thì đừng oán trách. Vì oán trời oán người chính là đang tự trừ phúc của mình. Hạnh phúc không phải ông trời ban, Hạnh phúc là do mình đủ trí tuệ để không oán, đủ từ bi để không trách, và đủ lòng tin để bước tiếp. Từ 31 tuổi trở đi, bạn hãy xem mình như một linh hồn độc lập trong cuộc hành trình nhân quả. Tổ tiên chỉ theo giúp nếu bạn sống xứng đáng với huyết thống và tổ nghiệp. Thần linh chỉ hộ trì nếu bạn giữ tâm chính, lòng thiện. Từ 31 đến 33, là ba năm để biết mình có phước hay vô phước. Từ 34 trở đi, là những năm định hình số phận mới. Từ 40 trở về sau, là lúc bạn sống trong chính nhân, quả của đời mình. Đừng sợ số mệnh, vì số có thể an bài, nhưng phúc đức có thể xoay chuyển. Đừng oán cuộc đời, vì bạn không thể chọn nơi sinh, nhưng bạn có thể chọn cách sống. Cuối cùng, vui hay buồn, khổ hay sướng, đau hay hạnh phúc, tất cả đều do bạn chọn. Không phải trời chọn. Trời chỉ tạo ra sân khấu, còn vai diễn là do bạn quyết định.
TẤT CẢ NHỮNG CUỘC GẶP GỠ ĐỀU LÀ MỘT KIẾU TRẢ ON : Trong cõi đời này, có một chân lý giản dị mà sâu xa: Tất cả những cuộc gặp gỡ đều không phải ngẫu nhiên.Chúng là một hình thức trả ơn, báo ân, hoặc hóa giải nhân duyên từ muôn ngàn kiếp trước. Phật dạy: Vạn pháp do duyên sinh. Người ta đền với ta - không sớm hơn, không muộn hơn đều là đúng lúc trong một kế hoạch vi tế của nhân quả. Có người bước qua đời ta chỉ trong khoảnh khắc, nhưng chạm vào tận sâu tâm hồn. Có người đi cùng một quãng đường dài, rồi lặng lẽ rẽ lối. Gặp nhau là duyên, ở lại là nguyện Người xưa có câu: "Muốn gặp nhau một lần ở kiếp này, phải ngoái đầu năm trăm lần nơi kiếp trước." Duyên, không chỉ là tình cờ. Duyên là cả một quá trình tu tập, chờ đợi, trả - nhận - hóa - chuyển trong nhiều đời sống. Có một câu chuyện kể rằng... Một cô gái lặng lẽ cầu nguyện giữa biển người đông đúc, chỉ để có thể gặp lại một người từng đi ngang qua đời minh. Phật Tô nghe thấu, Ngài nói: "Muốn gặp lại người ây, con phải tu 500 năm." Cô gái không ngần ngại. 500 năm sau, cô hóa thành lan can đá nơi chiếc cầu mà chàng trai sẽ đi qua. Nhưng chàng chỉ lướt nhẹ qua mà chẳng biết cô từng chờ đợi ngàn năm. Lại một lần nữa, cô cầu xin Phật Tố. Ngài nói: "Muốn chạm vào người ấy, con phải tu thêm 500 năm." Cô tiếp tục tu hành. 500 năm sau, cô hóa thân thành gốc cây bên đường, để một lần chàng tựa vai trong mỏi mệt. Và khi Phật Tổ hỏi: "Con còn muốn làm vợ anh ta không?" Cô gái mỉm cười: "Không cần nữa. Chừng ấy là đủ. Được thấy người ấy bình an đã là đủ rồi." Phật Tổ thở dài mà nói: "Cũng tốt. Vì chàng trai ấy... đã tu 2000 năm để chỉ có thể nhìn thấy con một lần." Một câu chuyện mang màu sắc thần thoại, nhưng lại thấm đẫm tinh thân Phật pháp: Yêu không phải là sở hữu. Mà là đồng hành trong yêu thương và buông xả. Tình bạn, tình thân, tình yêu - đều là một phần của dòng chảy nhân duyên Khi còn bé, chỉ cần một cây kẹo, một cái bút, là đã có thể thân thiết với một người. Nhưng khi lớn lên, ta nhận ra: Gặp một người dễ, giữ một người khó. Rất nhiều người từng gọi nhau là tri kỷ, rồi chỉ vì không còn liên lạc mà hóa người dưng. Rất nhiều người từng thề không rời, lại tan vào biển người chẳng thể gặp lại lần nào nữa. Vì vậy, người còn ở bên ta hôm nay, là người ta đã nợ ân tình rất lớn từ những kiếp trước. Dù chỉ là vài câu chuyện, một ánh mắt, một vòng tay, cũng không nên xem nhẹ. Không có gì là ngẫu nhiên - mọi cuộc gặp đều có ý nghĩa Bạn gặp một người để học cách tha thứ. Bạn yêu một người để học cách buông bỏ. Bạn chia ly với một người để học cách chấp nhận vô thường. Cuộc sống vì vậy mà trở nên đầy màu sắc, đầy vết thương, và đây hoa trải tâm linh. "Tất cả những nơi bạn đã đi qua, đều có dấu chân của nhân duyên. Tất cả những người bạn từng gặp, đều là một phân của bài học cuộc đời!" Hạnh phúc là khi ta biết cúi đầu trước duyên khởi và chấp nhận duyên tàn Không ai giữ mãi một người, không ai năm được một đoạn đường mãi mãi. Cũng như hoa nở rồi tàn, mây tụ rồi tan - mọi hợp tan đều năm trong dòng chảy của vũ trụ. Khi hiểu được điều đó, ta không còn trách móc số phận, cũna khôna nuối tiếc môt người đã rời đi. Thay vào đó, ta tri ân mỗi cuộc gặp, dù ngắn hay dài, dù hạnh phúc hay khổ đau. Vì chính họ - là một phần khiến ta trở thành phiên bản sâu sắc hơn của chính mình hôm nay. "Đi qua một số người, ghi lại một số chuyện, mới hiểu: Cuộc đời này - tất cả những cuộc gặp gỡ, đều là một kiểu trả ơn." Và biết đâu, hôm nay bạn gặp tôi - cũng là vì một lời hẹn từ kiếp trước
PHẬT KHÔNG BAN PHƯỚC – PHẬT CHỈ ĐƯỜNG Có bao giờ bạn từng lạy Phật và khấn thầm: “Xin Phật ban cho con sức khỏe. Xin Phật cho con tai qua nạn khỏi. Xin Phật cho gia đình con bình an, công việc hanh thông…”? Cầu xin là điều rất tự nhiên – vì con người ai cũng mong an lành, hạnh phúc. Nhưng nếu đi chùa chỉ để xin, tụng kinh chỉ để mong được ban ơn… thì ta đang **lạc mất tinh túy của đạo Phật**. --- Phật không ban phước – Phật chỉ đường. Chúng ta không phải con chiên cần cứu rỗi, mà là những người học trò – đang được Thầy gọi trở về. Về lại với chính mình. Về lại với tâm trong sáng ban đầu. —